top of page

TUỔI 40, RỄ BÁM ĐẤT, LÁ ĐÓN NẮNG MẶT TRỜI

Nếu ví đời người là một cái cây, thi ở tuổi 40, rễ cây hẳn đã bám chặt với đất. Bộ rễ đã được tôi luyện trước bao nhiêu sóng gió cuộc đời. Trải nghiệm càng nhiều, biến cố càng lớn, bộ rễ càng khoẻ mạnh, vững vàng.


Đấy là tôi và chúng ta vẫn nghĩ như thế, tin như thế. Và rồi cuộc đời lại tiếp tục mang đến những bài học - những bài học vừa quen vừa lạ.


Cái cảm giác quen của việc cảm thấy hình như nó đã xảy ra đâu đó rồi, có khi với bản thân mình hay với những người xung quanh, giờ thật sự tìm đến mình.


Cái cảm giác lạ đến từ những xáo trộn bên trong, những suy nghĩ trước giờ chưa từng có nay lại tìm đến bất ngờ và cả sự đi xuống của sức khoẻ thể chất.


Ngần ấy thứ diễn ra cùng một lúc đôi khi khiến cho những người tưởng như đã trưởng thành, đã vững vàng ở tuổi 40 chợt thấy sao chông chênh lạ thường.


Mỗi người sẽ có cách tiếp nhận và phản ứng khác nhau nhưnng gần như khó ai mà tránh khỏi những câu hỏi:

“Điều gì sẽ diễn ra?”

“Hành trình tiếp theo sẽ thế nào?”

“Con đường nào là đúng?”

“Ngã rẽ này sẽ dần tôi đi đâu?”.


Từng câu hỏi phải đối diện, từng nỗi niềm được lật mở, từng khoảng tối được tuôn ra.


Rễ bám đất, nhưng cành lá chợt lao xao, nhất là những khi phải một mình.


Học cách đối thoại với bản thân ở tuổi trung niên không phải là điều dễ dàng. Chúng tôi lớn lên, ra đời và trưởng thành bằng bản năng, bằng kiến thức, bằng những lời dạy bảo, bằng những quy chuẩn xã hội, chứ không bằng những cuộc đối thoại. Thế nên khả năng & kỹ năng đối thoại với những khoảng tối bên trong mình gần như không có. Và vì không có, nên chúng tôi cũng khá chật vật để học nó thông qua những bài học cuộc đời.


Có người học được, có người không.

Có người nhìn thấu, có người ngó lơ.


Nhưng cho dù là lựa chọn gì, thì hành trình tiếp theo cũng sẽ một thử thách tương ứng chờ đợi. Và trước những thử thách đó, đôi khi, chúng tôi - những người đã ngấp nghé tuổi 40 cảm thấy như mình lại bước vào đời thêm lần nữa.


ree

Tuổi 20 bước vào đời với tuổi trẻ, nhiệt huyết, hoài bão, mong muốn thay đổi cuộc đời, định hướng tương lai, tìm thấy tiếng nói và chỗ đứng của mình giữa guồng quay cuộc sống.


Tuổi 40 bước vào đời lần nữa với thể trạng đang ở bên kia dốc, vài vết thương sâu sắc, nhiều chấp niệm, kha khá niềm tin và không ít trách nhiệm. Chúng tôi bước vào đời lần nữa với cái tâm “tưởng như đã biết tường tận cuộc sống và nhìn thấu bản thân nhưng hoá ra lại không”.


Cái chữ “không” đó khi còn trẻ, thời gian cho phép quay lại vạch xuất phát.


Cái chữ “không” đó ở tuổi 40, thời gian là hai chữ treo lơ lửng trong đầu, dù rằng chúng tôi thừa biết và cũng hay nói rằng “không bao giờ là quá trễ” để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng giữa nói, nghĩ và làm là cả một hành trình gian truân đi qua những vùng trũng, những khoảng tối và cả những trách nhiệm gánh trên vai.


Nhưng nhờ rễ đã bám lấy đất, chúng tôi, dù cho có quyết định gì đi nữa, vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng để bước tiếp đoạn đường phía trước, như lá cứ thế đón lấy hướng nắng mặt trời. Cái ánh nắng đó len lỏi vào trong câu nói của chúng tôi động viên nhau mỗi khi gặp nhau ăn uống hàn thuyên:


“Chuyện gì rồi cũng qua!”.


Sống đến chừng này tuổi này rồi thì thật sự nhìn thấy, hiểu và tin rằng “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua!” - bằng cách này hay cách khác.


Bằng cách nhìn vào gia đình, nhìn vào người thân.


Bằng cách nhìn lại hành trình mà chúng tôi đã đi qua.


Bằng cách nhìn vào những sự ra đi.


Bằng cách nhìn vào những yêu thương giản đơn mỗi ngày.


Bằng cách không để mình bị những lóng lánh, hào nhoáng ngoài kia cuốn mình đi.


Bằng cách để chân chạm đất, để đất nuôi nấng bộ rễ, để lá đón nắng mặt trời, để mỗi sáng chúng tôi thức dậy, hai chân đặt lên nền nhà, hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương và rồi tự nhủ:


“Chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Thấy ta được yêu thương là đủ!”.


Tuổi 40, rễ đã bám lấy đất, lá vẫn đang đón nắng mặt trời.


ree


Comments


© 2023 by Designtalk. Proudly created with Wix.com

bottom of page