CỤC VÀNG CỦA NGOẠI
- Mắc Nói & Dung Dị

- Nov 1
- 5 min read
Updated: Nov 2
Mình cũng từng là cục vàng của ngoại. Một phần vì mình là đứa cháu duy nhất gần ngoại cho đến khi hai cậu lập gia đình và có con, một phần là mình bệnh nặng từ nhỏ, một phần ngoại cũng thương mẹ mình - một trong mười một người con của ngoại. Ngày ấy thứ cộng lại đủ để mình là một cục vàng.

Cái gì ngon ngoại cũng để dành cho thằng Tí. Có ngoại ở đó thì không ai được đụng đến nó. Mẹ la hay đánh nó vài cái là ngoại sẽ lên tiếng bảo vệ mình. Ngoại là người phụ nữ ruột để ngoài da và trải qua nhiều biến động cuộc đời. Ông ngoại mất sớm vì tai nạn nên cuộc sống gia đình dần khốn khó vì đông con. Con cái ngoại (mấy cậu mấy dì) có người ở gần ngoại, có người được gửi nuôi nhưng chung quy tất cả đều phải bỏ học để bươn chải với đời, người lớn nuôi người nhỏ, đúng kiểu trời sinh voi sinh cỏ. Khốn khó nhưng vì còn ngoại nên cái gia đình vẫn có một cái neo. Cái neo đó không chỉ mang đến nhiều nụ cười mà cũng không ít giọt nước mắt, những trận cãi vã long trời lở đất. Con cái mỗi người một tính, đông đúc, cuộc sống khó khăn nên làm sao mà tránh khỏi những bất đồng. Cãi vã đó nhưng có chuyện là không bỏ nhau, ai có chuyện gì là tất cả sẽ cùng lo, mỗi người giúp một kiểu. Cũng nhờ điều đó mà khi mẹ mất, mình cũng được mấy dì mấy cậu chăm lo tận tình. Mẹ mình, theo như lời của mọi người, cũng là một cái neo trong gia đình. Ngày mẹ mất, ngoại cũng suy sụp nhiều và sức khoẻ cũng yếu dần.
Khi còn sức, ngoại vẫn mỗi ngay mang thúng bánh bò hai màu xanh trắng ra chợ Hành Xanh để bán. Những ngày cuối tuần, mẹ dẫn mình xuống chợ chắc chắn sẽ ghé chỗ ngoại ngồi. Ở chợ người ta kêu ngoại là "Bà Ba Bán Bánh Bò". Thằng Tí xuống chợ sẽ được ngoại khoe với mấy cô bạn hàng bên cạnh - nó bệnh nhưng học giỏi lắm! Ngoại nấu ăn cũng ngon, món tủ là "mắm và rau", tô mắm kho thịt ba rọi, cá hú, tép, thơm, múc chan vào tô cơm trắng với nhiều rau sống là bá cháy. Cái vị đó đến bây giờ, mình vẫn chưa thể tìm lại ở nơi nào. Có khi cái vị đặc biệt vì nó có thêm cái vị của sự gắn kết vô hình giữa bà & cháu.
Những ngày Tết, ngoại sẽ là người chủ trì gói bánh chưng, nấu bánh trước sân nhà, việc cúng kiếng sẽ theo ý ngoại, đủ đầy nhất có thể.
Tất cả những cái nếp nhà đều từ ngoại, xoay quanh ngoại và vì ngoại.
Từ khi ngoại bị tiểu đường, rồi sức khoẻ đi xuống sau khi mẹ mất, rồi chuyển sang suy thận, ngoại đã không còn sức để nấu nướng, bán buôn, những thói quen, những nếp nhà dần không còn nữa.
Không còn những buổi tối thức trễ xem phim bộ TVB - Thần Điêu Đại Hiệp, Cô Gái Đồ Long, Thiên Long Bát Bộ, Hồ Sơ Trinh Sát v.v.v.... Không còn những buổi tối ngoại và cả nhà cùng thức xem Euro Cup, World Cup. Cái nhà ngộ lắm, phụ nữ nhiều hơn đàn ông mà thức đêm coi đá banh không ai thua một nam nhân nào.
Ngày mang ngoại từ bệnh viện về nhà, những ngày cuối cùng của ngoại, mình cũng chỉ dám đứng nhìn ngoại từ xa, mình không dám lại gần. Mình sợ đối diện với sự ra đi của người thân vì sự ra đi của mẹ vẫn còn là một nỗi ám ảnh quá lớn với mình, giờ đây là Ngoại.
Giây phút cuối cùng của ngoại, mấy dì mấy cậu xung quanh...
Còn mình, mình nắm hay bàn tay ở khung sắt cửa sổ và mình đứng khóc.
Tuổi thơ của mình không có bà nội nên ngoại là người bà duy nhất mình có. Sự kết nối bà cháu giữa mình và ngoại cũng là duy nhất, cho đến khi có Xeko, có Bi - hai cháu nội, hai người em họ cũng cách mình nhiều tuổi.
Người ta vẫn hay nói có hai người phụ nữ là vùng trời của một người - Mẹ & Bà Ngoại. Và mình mất đi cả hai trong một khoảng thời gian ngắn. Sự mất mát đó khiến bầu trời mình nhìn lên đã không còn xanh, và bên trong thì thật nhiều khoảng trống. Mình phải mất rất nhiều năm để tự bản thân tìm thấy được cái neo của cuộc đời và nhìn thấy những khoảng trời xanh bắt đầu lan rộng ra, khoảng trống bên trong dần thu nhỏ lại.
Tối qua mình coi "Cục vàng của ngoại" - mình đã khóc thật nhiều dù những gì diễn ra trong phim chắc chỉ là 1/10 hành trình tuổi thơ của mình với rất nhiều sự kiện, biến cố diễn ra trong 1 cái hẻm nhỏ trên đường Bạch Đằng. Nhưng chỉ cần 1/10 đó thôi là đủ để mình nhớ đến ngoại & rồi mình nhớ mẹ. Một sợi dây liên kết ba thế hệ dù đã hơn 20 năm trôi qua, hoá ra nó vẫn còn chặt chẽ đến vậy.

Đã từ lâu, vào ngày giỗ ngoại & giỗ mẹ, mình không cầu xin gì nữa, mình chỉ thầm cầu nguyện cả hai giờ đây có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc ở đời sau. Làm con cháu, mình thấy mình đã nhận quá nhiều sự yêu thương từ hai người phụ nữ này, không nên đòi hỏi gì thêm.
Nhưng thỉnh thoảng mình vẫn có một suy nghĩ bất chợt là giờ nếu ở trên cao nhìn xuống, mẹ & ngoại thấy thằng Tí thế nào? Muốn nói gì với nó? Đã yên tâm chưa?
Đoạn cuối của phim, Su mở tủ lấy ra những thứ ngoại cất giữ làm kỷ niệm từ khi Su còn bé - từ cái bình sữa, cái đồng hồ, cái bức tranh. Mình không có gì để giữ, hoặc nếu có, có khi mình cũng không đủ can đảm để lấy ra xem. Như cuốn nhật ký, mấy bài thơ, vài câu chuyện tản mạn của mẹ viết, đến bây giờ, mình cũng chưa dám mở ra xem lần nữa.
Nét chữ, câu văn, lời tự sự dù chỉ nằm trên những trang vở nhưng nó có đủ sức mạnh len lỏi vào thẳng con tim, kéo ngược tâm trí chạy về quá khứ và thẫn thờ nhìn thấy một khoảng trống bên trong chưa bao giờ khoả lấp.
Nhưng rồi mình nhận ra, vẫn có một thứ quyền năng hơn cả những câu chữ, đó là hình ảnh, là kỷ niệm, là sợi dây gắn kết vô hình, là sự bảo vệ có lời lẫn không lời.
Là tình thương nhẹ toả ra làm ấm chiếc đi văng, nơi hai bà cháu vẫn hay ngủ trưa. Khi dậy ngoại sẽ hỏi...
"ăn gì không tao mua, hoành thánh nước không con", rồi ngoại lấy cái tô đi ra xe hủ tiếu gõ gần đầu hẻm mua cho nó, bưng vào nóng hổi.
Đâu có giàu có gì, nhưng cái gì ngon là dành cho thằng Tí.
#macnoivadungdi #mndd #family #grandmother #grandson #childhood #mentalhealth #wellbeing #selflove #selfhelp #familystories #lifelessons #lifechallenges #personalgrowth
Credit:
- Bài viết của Duy Tran: https://www.facebook.com/jonathannguyen149



Comments