top of page

NHÌN NHỮNG MÙA THU ĐI

Updated: Dec 12

Chúng tôi, những người đã gần bước vào tuổi 40, những người đã bên cạnh nhau, đồng hành cùng nhau bằng cách này hay cách khác khi còn trên ghế nhà trường, tính đến đây cũng coi như là 1/3 cuộc đời.


Chúng tôi nhìn thấy nhau bước vào đời và cả những nỗi đau đã đi qua.


Chúng tôi nhìn thấy nhau yêu đương, tan vỡ, kết hôn, sinh con và những đứa trẻ cứ thế lớn nhanh như thổi - như cách chúng tôi vẫn hay nói với nhau “Tụi nó lớn nhanh quá!”. Mà thật ra không phải mấy con lớn nhanh, mà bằng một điều kỳ diệu nào đó của cuộc sống, chúng tôi thấy thời gian trôi nhanh hơn khi trẻ. Bọn trẻ cứ thế mà lớn, chúng ta cứ thế cộng thêm tuổi, và ba mẹ chúng tôi cứ thế già đi.


Những mùa thu cứ thế đến nhanh và tránh sao được những chiếc lá lìa cành.

Hình từ Unsplash.com, chụp bởi Aaron Burden
Hình từ Unsplash.com, chụp bởi Aaron Burden

Nếu mấy con là mùa xuân đang vươn mình mạnh mẽ dưới ánh nắng mặt trời thì chúng tôi như những mùa hè nồng nàn, có khi oi ả - mùa hè có thể đã thôi rung động vì những cành hoa phượng, thay vào đó sẽ là một chút lo lắng khi chuyển mùa thì sức khoẻ con thế nào, sức khoẻ chúng tôi ra sao và ba mẹ chúng tôi có trở mình theo khí trời không.


Và ba mẹ chúng tôi - nếu được phép ví von, sẽ là những mùa thu êm ả nhẹ nhàng nhìn thời gian trôi. Còn mùa đông ư? Mùa đông sẽ ở trong lòng khi nhìn thấy chiếc lá cuối cùng nhẹ rơi khiến lòng mình nhận ra giờ đây bên trong đã có một khoảng trống không thể lấp đầy. Chúng tôi học cách nhìn vào khoảng trống đó để hiểu được rằng thời gian không chờ đợi ai, bây giờ và mãi về sau vẫn sẽ như thế.


Giờ đây mỗi khi gặp nhau, chúng tôi nói về sức khoẻ của bản thân, nói về tương lai của những đứa trẻ và nói về những mùa thu vẫn còn đang yên ả cạnh bên.


Gần như mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh ba chủ đề đó. Vì ở tuổi này, còn gì quan trọng hơn những điều đó. Những thứ tưởng chừng quan trọng hơn, cuối cùng, sau tất cả, vẫn là cái tạm bợ hoặc nhất thời.


Cách đây vài ngày tôi có vô tình xem được 1 video ngắn 1 chàng trai trẻ nghỉ việc dành thời gian để chăm sóc mẹ bị tai biết nằm trên giường. Nhũng nội dung như thế xứng đáng được chia sẻ nhiều hơn. Nhiều lời khen tặng dành cho em. Riêng tôi, tôi nhìn thấy em hạnh phúc khi làm điều đó. Nghĩa là cái sự đồng hành trong thời điểm gian khó nhất của một người không chỉ mang lại hạnh phúc cho cả người tiếp nhận mà còn cả cho người nỗ lực nắm giữ lại một bàn tay. Đó là niềm hạnh phúc của một người sẽ không nói lời hối tiếc vì đã làm nhiều nhất có thể cho một ai đó, hay một điều gì đó. Khi đó, khi nhìn thấy chiếc lá đang dần lìa cành, người đó sẽ thấy được nỗi đau được ôm lấy bằng sự bình yên, sẽ nhìn thấy khoảng trống được gói ghém vào một chiếc hộp, bên trong có một viên ngọc sẽ tỏa sáng khi cần.


Thế hệ của chúng tôi, phần lớn, mặc nhiên đã trở thành trụ cột chính của gia đình. Và chỉ khi trở thành trụ cột chính, chúng tôi mới hiểu được những gì “cái cột nhà” hay “cái nóc nhà” trước đó phải gồng mình trước bao nhiêu sóng gió cuộc đời để chúng tôi được lớn, ít tổn thương nhất có thể. Thế hệ chúng tôi giờ đây nhìn lên thấy mùa thu với những chiếc lá chuyển màu theo thời gian, nhìn xuống thấy những chồi non đang háo hức bước vào đời. Chúng tôi cũng phải loay hoay tìm ra điểm gần “cân bằng” nhất có thể. Một nỗ lực cần nhiều thời gian và cả bài học.


ree

Và một trong những bài học khó khăn nhất có lẽ là nhìn thấy chiếc lá cuối cùng lìa khỏi cành. Cái cây cao bóng cả đó, giờ đã chọn cách nằm xuống, nghỉ ngơi, không lời.



Những thứ quen thuộc nhất, những điều nhẹ nhàng đã khắc ghi vào tâm khảm của mỗi người trong suốt hành trình trưởng thành của họ sẽ rơi vào một trạng thái đặc biệt - khi phai mờ, lúc tìm về sinh động đến lạ kỳ.

Cái cảm giác đó rất khó để diễn tả bằng lời, chỉ có trải nghiệm mới tường tận tâm can. Khi đó, những đứa trẻ tuổi 40 sẽ tạm quên đi trong giây lát mình đã là ba, là mẹ của những đứa con. Những đứa trẻ tuổi 40 chọn cách lặng lẽ lật cuốn album gia đình hay nhìn lên tấm hình trên bàn thờ, lòng chợt gợn sóng, chiếc hộp được mở khoá, khoảng trống bên trong nhẹ bước ra và viên ngọc cũng chợt sáng.


Khoảnh khắc đó, thật khó để có thể diễn tả bằng lời.


À thật ra không hẳn là như vậy, với vốn ngôn ngữ hạn chế của tôi thì điều đó có thể khó khăn. Nhưng với một người thì ông đã gần như có thể nói lên tất cả qua hai câu hát:


“Nhìn những mùa thu đi,

Tôi nghe sầu lên trong nắng.”

(Xin được phép đổi chữ “em” thành “tôi” cho phù hợp với nội dung bài viết)


Trong nắng, chúng tôi thấy những chồi non, chúng tôi thấy chính mình.


Và chúng tôi nhớ về một mùa thu đã đi xa.


Trong nắng, chúng tôi chọn sống một mùa hè nồng nàn, của yêu thương không toan tính, của “làm được gì thì sẽ làm”, của “tới đâu hay tới đó”, của nắm tay nhau đi qua gian khó. Để vài chục năm nữa thôi, chúng tôi cũng sẽ trở thành những mùa thu êm ả, đợi những chiếc là chuyển màu.



Comments


© 2023 by Designtalk. Proudly created with Wix.com

bottom of page